Tóm tắt gia cảnh :sinh năm 1980, huyện Trảng bom,
Đồng nai. Gia đình có 5 anh chị em. Một anh trai còn độc thân, hai chị
gái và một em gái đều đã lập gia đình. Ba mất cách đây 7 năm. Mẹ làm
công việc ở nhà.
Tôi có khoảng 10 người bạn thường chơi với nhau, phần lớn trong số
này đều nghiện, nay có 3 người đã chết, 4 người đã lập gia đình và họ đã
bỏ được ma túy. Tôi không hiểu vì sao họ bỏ được, và việc này không
phải là chủ đề mà tôi muốn chia sẻ. Tôi chỉ muốn nói về chuyện của mình,
về đoạn đường mà tôi đã đi qua, và đoạn đường mà tôi đang đi. Tôi không
biết được một cách rõ ràng phía trước là gì, nhưng tôi đã lập được
phương hướng và có được niềnm tin, sau 11 tháng ở Làng Bình Minh.
I-KHỞI ĐẦU.
Đang là học sinh lớp 10 thì tôi nghỉ học, không vì một sự kiện hay
biến cố nào xảy ra, mà chỉ vì chán học. Hai năm bỏ học, ở nhà, chơi lông
bông và phụ giúp chút đỉnh công việc nhà. Tôi chưa biết gì về ma túy.
Tôi được gọi đi nghĩa vụ. Sau một năm trong quân ngũ, tôi được nghỉ phép
10 ngày vào dịp Tết Nguyên Đán, gặp lại bạn bè, chúng tôi đi chơi suốt
đêm. Đêm ấy lần đầu tiên tôi đã sờ tay vào ma túy, chỉ là một tên gọi
chứ tôi chưa biết gì hơn. Nhóm bạn chơi, có người đang hút, người đang
chích, rất bình yên và vui vẻ. Bạn đã rủ tôi “chơi thử”. Cái loại bột
ấy, nhúm lại trên một tấm giấy bạc, một tờ tiền được quấn lại làm ống
hút. Lần đầu tiên tôi hút với cảm giác một vị đắng ở cổ họng. Nó chẳng
là gì cả. Tôi la cà với nhóm bạn suốt cả 10 ngày phép, nhiều lần hút và
tôi đã cảm nhận về nó. Trở lại đơn vị, vài tháng sau thì tôi phát hiện
có vài người trong Tiểu đội biết chơi ma túy, tôi đã nhập vào thành
nhóm. Bây giờ tôi biết mình đã nghiện. Việc chơi nầy kéo dài suốt năm
thứ hai trong quân ngũ mỗi khi có điều kiện, và sau đó hết thời gian
nghĩa vụ, tôi về lại nhà, chơi với nhóm bạn cũ, và chuyển sang chích. Vì
sao ? nó phê hơn và rẻ tiền.! Đến lúc tôi nhận thấy mình phải cai. Tôi
tự cai ở nhà bằng vài loại thuốc ngủ, có tên chúng tôi thường gọi là
thuốc…”ba khía”, thuốc.. “gạo’. Vất vã, loay hoay trong một tuần lẽ, dĩ
nhiên là kết quả không tới đâu. Tôi xin đi làm ở một công ty (ngành xử
lý hóa chất), vừa làm vừa chích, được một năm thì công ty chuyển công
tác tôi vào quận 7 TP HCM. Lúc này, ba tôi gọi tôi về tham gia chương
trình xuất khẩu lao động, ưu tiên dành cho bộ đội phục viên. Tôi làm đơn
xin nghỉ việc của công ty, chờ chương trình xuất khẩu. Không lâu sau
đó, gia đình được thông báo chương trình bị trục trặc bởi lý do nào đó.
Thế là tôi thất nghiệp toàn diện. Chơi và chích suốt một năm sau, gia
đình đưa đưa đi cai theo chế độ tự nguyện (khác với chế độ chúng tôi
thường gọi chế độ Nghị định). Đó là trại Xuân Phú, thuộc tỉnh Đồng Nai.
Tôi đã ở đây hơn một năm. Ba bịnh nặng, gia đình xin cho về. Sau một
tuần, ba tôi mất. Nỗi buồn biện minh cho tôi chơi tiếp. sau 6 tháng, tôi
vào lại Xuân Phú lần 2. Được 2 tháng thì về. Chơi tiếp 6 tháng, thì vào
lại lần thứ 3. Sau 2 năm tôi lại về. Ngưng chơi được vài tháng, lại
tiếp tục, hơn một năm. Lần này, gia đình tôi đưa tôi vào Làng Bình Minh.
Biết được nơi này do mẹ tôi nhờ một người cháu tìm trên mạng. Vào đây,
ngày 10 tháng 5 năm 2012, đã gần một năm, tôi hiểu ra nhiều điều, và nó
cho tôi một niềm hy vọng.(xin kể sau).
II- XUÂN PHÚ, nơi tôi đã trải qua nhiều năm tháng.
Tôi ước chừng khuông viên trại rộng hơn vài mẫu, gồm 5 khu biệt lập
nhau, xây dựng khang trang, kỷ luật chặt chẽ, giờ giấc nghiêm túc. Số
lượng HV có khoảng 700-800 người, nam nữ riêng biệt, một số lớn là người
nghiện, phần kia là mãi dâm. Bên ngoài khuôn viên trang trại, là ruộng,
rẫy của người dân. Khí trời mùa nắng là quá nóng, mùa mưa thì đỡ hơn.
Mỗi ngày chúng tôi thức dậy lúc 5g15, làm vệ sinh cá nhân và thể dục 10 –
15 phút, kế tiếp là giờ ăn sáng. Chúng tôi tập trung để bắt đầu lao
động lúc 7 giờ đến 11 giờ thì được về. Buổi chiều, sẵn sàng lúc 1g15. tập
trung lúc 1g30 để lao động, 4g chiều được nghỉ. Lao động có nhiều loại :
tách vỏ hạt điều, cạo lụa nhân điều, đan rổ, rá, bằng nguyên liệu lục
bình, dây chuối, đan bàn ghế bằng mây thiên nhiên, hoặc dây nhựa, có
phòng dạy may. Các xưởng đều thuộc Trại, hàng hóa là hợp đồng theo công
đoạn cho công ty xí nghiệp nào đó.
Tôi được phân vào công việc “tách hạt điều”.
Một tay bốc hạt điều cho vào máy, chân đạp cho máy hoạt động làm nẻ vỏ hạt, tay kia cầm dao lảy nhân hạt ra và bỏ vào giỏ. Mỗi ngày làm chừng ấy giờ như đã nói trên. Những ngày đầu làm quen, mỗi người được giao 4 kg tiêu chuẩn, sau đó là trên 40 kg loại điều lớn hạt. (Bạn có thể nhận kỷ luật nếu không đạt chỉ tiêu ). Tôi cũng có lúc được giao qua khâu đan, hoặc cạo lụa nhân điều. (Vì tôi ở lâu quá mà, nhiều năm, nhiều đợt.) Về ăn uống, cũng cực thôi, thường xuyên nhất là đậu hủ kho, cũng có thay phiên “chả cá”. Dù người ta vẫn hoài nghi về chất lượng nguyên liệu của nó, nhưng đối với chúng tôi vẫn là quý hiếm. Cũng có cá, thịt heo nữa. Nhưng nói chung, vẫn khá hơn loại nghị định, ở bên đó có khi thiếu cơm, và những thứ khác…Ma túy có thẩm lậu vào không ? Thỉnh thoảng là có, nhưng tôi không biết nguyên nhân, cách thức nó vào ra sao, nhưng dễ thấy nhất là các loại thuốc tây có chất nghiện, như loại thuốc ho, tata…
KỶ LUẬT
Trong trại cũng là vấn đề thường được nhiều người
quan tâm. Sự xung đột cá nhân không thể không có, vì các va chạm ưa
ghét, ganh tỵ… cũng có lúc xung đột tập thể, cũng có hình thức kỷ luật
cho việc lao động không đạt chỉ tiêu. Người có bệnh, như HIV chẳng hạn,
cũng phải đi làm như mọi người, khi yếu quá được vào bệnh xá vài ngày.
Cũng có những lúc xảy ra căng thẳng giữa bệnh nhân bức xúc với bộ phận y
tế, bị mắng chửi, bị tự ái… kháng cự hay chống đối... Cũng có trường hợp
không chịu đựng nổi dẫn đến tự tử, có trường hợp chết oan. Người nghiện
là nạn nhân của ma túy, trực tiếp do chính mình gây ra, (không nói cái
gián tiếp), đồng thời cũng gánh lấy hậu quả lớn theo cấp số nhân từ đó
phát sinh… Tôi hiểu thế nào là nội dung câu nói: “ Tai họa đáng tiếc đối
lập với hành vì đáng bị chỉ trích” của nhà chuyên môn nào đó.
III- TẠI LÀNG BÌNH MINH.
Tôi nghĩ rằng tôi không nên nói nhiều về Làng Bình
Minh, như là sự ca ngợi nó tốt hay rất tốt. Vì tôi không có nhiệm vụ
quảng cáo. Vả lại, ở đây tôi cũng không thấy có sự khuyến khích điều đó,
từ nhũng người có trách nhiệm ở Trung Tâm. Suốt cả chương trình học, họ
dạy chúng tôi sự trung thực. Trung thực là một chìa khóa quan trọng để
đưa đến hồi phục. Không chỉ là sự hồi phục của căn bệnh, mà sự trung
thực làm hồi phục mọi mối quan hệ mà tôi đã đánh mất. Tôi xem giá trị
của phẩm chất trung thực là giá trị nền tảng mà tôi đã học được tại đây,
để thông suốt được chương trình. Tôi luôn giữ nó và không để bị đánh
mất. Trong mọi lần đi cai nghiện ở Xuân Phú, tôi chỉ mong hằng giờ hằng
ngày được ra về, được từ giã càng sớm càng tốt, nơi mà tôi bị bắt buộc
phải đến. Nhưng khi vào đây (LBM) một thời gian, tôi xin gia đình cho
tôi tiếp tục ở lại thêm nữa, tại sao tôi lại tư nguyện như thế ! Mỗi lần
tôi về thăm nhà, mẹ tôi và anh chị em của tôi rất mừng vì đều thấy là
tôi thay đổi rất nhiều, ngoài việc tôi đã giữ sạch MT của một năm qua.
Tôi tin tưởng rằng, có sự nhận thức đúng đắn về tính chất của căn bệnh,
và môt số hiểu biết khác về phương pháp, cùng vơi thời gian sửa lại thói
quen cũ, tôi sẽ vượt qua được vấn đề của mình. Tôi đang đi tới. Tôi sắp
bước vào giai đoạn thử thách theo kế hoạch của Trung Tâm.
Chừng ấy năm bì bỏm trong trường trại, hôm nay tôi viết được những dòng này, không phải là đơn giản đối với tôi. Tâm sự này tôi xin được
chia sẻ với những người đồng cảnh ngộ. Tôi còn muốn nói nhiều điều nữa.
Tôi có nhiều cảm xúc với những người trong gia đình, mà nhất là biết ơn
mẹ tôi. Tôi cũng cảm ơn sự có mặt của Làng Bình Minh../.
- 05/10/2018 09:11 - Con đường không trải bằng hoa hồng
- 22/07/2017 15:32 - MA TÚY VÀ SỰ TỪ BỎ ĐẦY CAM GO CỦA TÔI
- 16/06/2017 09:17 - Con tôi đã từ bỏ ma túy
- 11/10/2016 13:48 - Tôi là người nghiện đang hồi phục
- 25/06/2016 18:32 - Sự hồi phục của tôi 05 (LHHP)
- 10/05/2016 14:17 - Sự hồi phục của một học viên cai nghiện từ chương trình Giá trị sống
- 22/04/2013 08:17 - Trở về trong sự xung đột
- 08/03/2013 06:30 - Sự hồi phục của tôi 04 ( H.Định )
- 07/03/2013 07:54 - Sự hồi phục của tôi 03
- 06/03/2013 08:43 - Sự hồi phục của tôi 02